Người đẹp lừa đảo (ảnh do nạn nhân cung cấp)
Anh Châu Vỹ K. (SN 1980, ngụ Q7) kinh doanh, môi giới bất động sản tại TPHCM. Đầu năm 2008, một nữ “doanh nhân” xinh đẹp, giọng nói nhỏ nhẹ có tên Nguyễn Thị Thu Hà liên hệ với anh K. để mua nhà. Anh K. giới thiệu với Hà một căn hộ tại khu Phú Mỹ (Q7). Hà đặt vấn đề muốn thuê để ở một thời gian, nếu thấy hợp phong thủy thì sẽ mua. Anh K. đồng ý với giá 650USD/tháng. Năm tháng sau, người đẹp ngỏ ý muốn thuê thêm một căn hộ nữa cho bố mẹ ở để chữa bệnh. Căn hộ vừa thuê cô ta đang ở cùng với một người nước ngoài nên không tiện. Anh K. lại giới thiệu để Hà thuê thêm một căn nữa với giá 650USD/tháng. Do là hàng xóm của nhau nên Hà và anh K. cũng hay gặp mặt. Ban đầu chỉ là những câu chuyện xã giao, sau đó là tới chuyện làm ăn, công việc. Qua những lần “tâm sự” đó, anh K. được nghe Hà kể về khu resort trị giá triệu đô tại Đà Lạt của cô ta, bên cạnh những công ty, kho cho thuê…
Trong một lần ngồi nói chuyện, Hà đưa ra ý tưởng cầm xe của những người bạn cá độ bóng đá bị thua để kiếm lời. Hà đề nghị anh K. góp 50 triệu đồng để cầm một chiếc ô tô của bạn cô ta. Số tiền không quá lớn khi làm ăn với một “nữ doanh nhân” nên anh K. đồng ý. Mười ngày sau, Hà đưa lại cho anh K. tổng số tiền lãi và gốc là 55 triệu đồng. Lần hợp tác thành công đó khiến lòng tin của anh K. với Hà ngày càng củng cố. Sau một thời gian, Hà lại rủ anh K. buôn bán máy tính IPad. Hà nói có người nhà làm ở hải quan nên có nhiều nguồn hàng hấp dẫn và đề nghị anh góp 100 triệu đồng. Không chút nghi ngờ, anh K. lại đưa tiền để Hà đi mua hàng. Cũng như lần trước, mười ngày sau đó Hà lại mang cả vốn lẫn lãi trả anh K. là 110 triệu đồng.
Ngày 28-6-2010, Hà rủ anh K. góp 5.000USD để cùng cầm chiếc xe của bạn cô ta. Do đã làm ăn uy tín với nhau nên lần này anh K. giao ngay số tiền nói trên. Năm ngày sau đó, cô ta lại rủ anh K. góp tiền mua lô hàng máy tính để bán kiếm lời. Khi nhận số tiền 190 triệu đồng của anh K., Hà khẳng định chắc như đinh đóng cột: giao dịch sẽ được thực hiện thành công và anh sẽ nhận lại cả vốn lẫn lãi trong vòng năm ngày (tính từ ngày đưa tiền). Hai vụ làm ăn trên chưa thu được tiền về thì hai ngày sau Hà lại tìm đến anh K. để “trả ơn” bằng cách rủ anh cùng mua xe Fortuner của bạn cô ta.
Chiếc xe mang biển số 52U-4158 của chủ xe Phan Trung Hiếu được cô ta định giá 30.000USD. Hà nói rằng đã tìm được người mua lại chiếc xe trên với giá 35.000USD. Đó là người thân của Hà tên Bảy, đang thuê kho của cô ta trên Đà Lạt. Một lần nữa, anh K. lại tin lời người đẹp và giao cho cô ta 20.000USD. Ngày 24-7-2010, sau khi nhận quyền sở hữu chiếc xe từ Hà được vài ngày, anh K. đã phải giao lại chiếc xe để cô ta mang đi bán. Sau đó Hà gọi điện báo “tin mừng” giao dịch đã thành công cho anh K. Chưa kịp mừng vì vụ làm ăn thành công nhanh chóng, anh K. đã nhận được thông báo cho biết toàn bộ số tiền bán xe Hà đã sử dụng vào việc riêng của mình và hứa bảy ngày sau sẽ thanh toán, đồng thời Hà đưa cho anh K. một nhẫn hột xoàn gần 7 ly để làm tin.
Thời hạn thanh toán tiền đã tới mà vẫn không thấy bóng dáng của người đẹp, anh K. linh tính điều chẳng lành nên đã đi tìm khắp nơi. Tuy nhiên, “nữ doanh nhân giàu có” đã biến mất không một lời từ biệt. Anh K. cay đắng: “Tôi đã lần tìm tới địa chỉ của chủ xe Phan Trung Hiếu. Anh Hiếu xác nhận chưa từng có việc giao dịch mua bán chiếc xe Fortuner biển số 52U-4158 và cũng không phải là bạn Hà. Hà chỉ là khách hàng tới thuê xe”. Anh K. cho biết thêm, chiếc nhẫn hột xoàn gần 7 ly mà Hà gửi để làm tin cũng là đồ giả. Biết mình bị lừa, anh K. lần tìm tới địa chỉ trong sổ hộ khẩu và chứng minh thư của Hà tại Bình Phước. Tại đây, những người dân địa phương cho biết chủ hộ Nguyễn Thị Ngọc là người chuyên cho nhập khẩu ghép. Bà ta cũng đã bán nhà đi đâu không ai biết.
Chung cảnh ngộ với anh K. là chị Trương Ngọc H. (SN 1966, ngụ Q. Bình Thạnh). Giữa năm 2010, chị H. quen một người tên Phạm Thị Thanh tại một quán cà phê ở Q1. Trong quá trình làm bạn với nhau, Thanh đã dẫn chị H. về coi hai căn nhà đã thuê của anh K. Thanh thường khoe với chị H. rằng đó là nhà của mình, một căn để ở, căn còn lại cho thuê. Những lần đi chơi cùng, Thanh thường dẫn chị H. tới những nơi sang trọng vào bậc nhất của Sài Gòn và không bao giờ để chị H. phải trả tiền. Cũng như với anh K., chị H. thường xuyên được nghe Thanh “nổ” về khối tài sản trị giá hàng trăm tỷ đồng nằm trong khu resort và nhiều công ty.
Ngày 16-7-2010, Thanh khoe với chị H. rằng hai căn hộ Thanh mua trả góp đang có người hỏi mua lại. Khách mua nhà đã trả giá hời nhưng chưa bán được vì vẫn còn thiếu nợ ngân hàng 250 triệu đồng… Thấy Thanh “giàu có” và rất “tốt” với mình, chị H. cho mượn ngay số tiền nói trên. Thời gian trôi qua đã lâu nhưng không thấy Thanh đả động tới chuyện bán nhà, chị H. phản ứng đòi lại tiền thì nhận được lý do: “Nhà chưa có chủ quyền nên không bán được”. Thanh tiếp đục đòi chị H. phải đưa thêm tiền để đi làm giấy tờ nhà. Toàn bộ số tiền có được chị H. đã đưa hết cho Thanh nên lần này chị phải đi vay nóng với lãi suất cắt cổ để tiếp tục “cuộc chơi”. Chị H. ngậm ngùi: “Cô ta cầm 56 triệu đồng của tôi xong thì biến mất”. Khi biết mình bị lừa, chị H. lần theo manh mối của Thanh từ hai căn hộ cô ta khoe nên đã gặp anh K. Lúc này, hai người mới ngã ngửa Phạm Thị Thanh hay Nguyễn Thị Thu Hà đều là một.
Tại cơ quan CSĐT Công an Q7, nhiều chủ nợ cũng đến tố cáo người đẹp này đã xù tiền của họ dưới nhiều cái tên khác nhau.
Theo N.S (CATP)